HTML clipboard
Lúc ấy là năm 1903. Bà Annie Johnson sinh sống
tại Arkansas cùng hai con trai đang lâm vào tình cảnh bế tắc. Tiền bạc của bà
gần như đã cạn, bản thân bà không có khả năng đặc biệt nào ngoài việc đọc và
cộng những con số đơn giản. Thêm vào đó là cuộc hôn nhân không được mãn nguyện
và gốc gác da đen vốn bị phân biệt của bà. Tất cả như đang dồn Annie vào ngõ
cụt.
Khi bà ngỏ lời với chồng mình, ông William
Johnson, rằng bà không hài lòng về cuộc hôn nhân giữa họ, ông thừa nhận nó cũng
không như ông mong muốn và từ lâu ông cũng có ý định ra đi học đạo. Ông còn bảo
Thượng đế gọi ông đi truyền giáo tận vùng Enid thuộc bang Oklahoma. Tuy nhiên,
ông đã không kể cho bà nghe việc ông có quen một mục sư tại đó, người ông sẽ
theo học đạo và có một cô con gái dễ mến chưa lập gia đình. Thế là họ chia tay
nhau một cách nhẹ nhàng. Annie giữ lại ngôi nhà chỉ có vỏn vẹn một căn phòng còn
ông William mang theo gần hết tiền mặt đến Oklahoma.
Annie là một phụ nữ to cao và đầy nghị lực. Bà
quyết định sẽ làm lại từ đầu và gửi bọn nhóc yêu quý của mình cho người khác
trông nom. Bà nói:
- Tôi nhìn lại con đường tôi đang đi và quãng
đường đã qua, vì không thấy hài lòng nên tôi đã quyết định bước khỏi con đường
đó, rẽ sang một hướng mới.
Bạn có thể có một
khởi đầu tươi sáng bất kỳ lúc nào bạn muốn, bởi cái gọi là thất bại
không có nghĩa là gục ngã mà là dừng chân một chỗ.
- Mary Picford- |
Biết mình không có khả năng được thuê làm việc
tại nhà máy bông hay xưởng xẻ gỗ trong vùng, bà nghĩ cách tạo kế sinh nhai cho
mình dựa vào hai nhà máy này.
Bà lên kế hoạch thật tỉ mỉ và chẳng để ai biết.
Một ngày nọ, vào lúc trời xẩm tối, để xem mình đã thật sự sẵn sàng thực hiện kế
hoạch chưa, bà đặt những hòn đá vào hai cái xô nặng cỡ 19 lít rồi xách chúng đi
gần năm cây số đến nhà máy bông. Sau khi nghỉ ngơi một lát, bà bỏ bớt vài hòn đá
rồi đi tiếp 8 cây số nữa trong bóng đêm trên con đường đầy bụi đất đến nhà máy
cưa. Trên đường quay trở về tổ ấm nhỏ của mình cùng các con, bà đã bỏ dần những
hòn đá còn lại dọc đường.
Đêm đó, bà luộc gà rồi chiên giăm bông. Sau đó
bà nhào bột và làm bánh nướng cuốn nhân thịt. Đến gần sáng bà mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, bà rời nhà mang theo bánh kẹp
thịt, mỡ, một cái chảo sắt và than đá để nhóm lửa. Gần đến giờ ăn trưa, bà xuất
hiện ở một khu đất trống sau nhà máy bông. Khi tiếng chuông báo nghỉ trưa vang
lên, bà thả rau húng vào chảo mỡ đang sôi. Mùi thơm lan toả đến chỗ những công
nhân vừa túa ra từ nhà máy, người dính đầy bụi bông trắng trông như những bóng
ma.
Hầu hết các công nhân đều đã mang theo phần trưa
của mình, nhưng hôm nay họ bị quyến rũ bởi mùi thơm từ những chiếc bánh nhân
thịt nóng hổi mà bà Annie vừa vớt ra khỏi chảo. Bà gói chúng bằng giấy báo thấm
mỡ và bán với giá 5 xu một cái. Dù bán chậm nhưng những ngày đầu tiên đó Annie
rất quyết tâm. Bà phân chia đồng đều việc bán hàng ở cả hai nhà máy.
Thế là, nếu ngày thứ hai bà bán bánh nóng giòn ở
nhà máy bông và bán những chiếc bánh đã nguội còn dư ở nhà máy cưa với giá ba
xu, thì thứ ba bà sẽ đến nhà máy cưa trước để chào bánh mới ra lò khi những thợ
xẻ người đầy mạt cưa xuất hiện ở cổng nhà máy.
Trong những năm kế đó, vào những ngày xuân êm
dịu, những trưa hè nóng bỏng, hay những ngày lạnh lẽo mưa dầm tuyết rơi, Annie
không bao giờ làm thất vọng khách hàng của mình, những người tin chắc sẽ gặp
hình ảnh một người phụ nữ cao lớn, da ngăm đen khom người bên chảo dầu, cẩn thận
trở từng miếng bánh kẹp thịt. Khi cảm thấy chắc chắn những người công nhân kia
đã là những khách hàng thân thiết, bà dựng một cái sạp giữa hai nhà máy cho họ
đến dùng bữa.
Thật sự, bà đã bước ra khỏi con đường mà dường
như đã được chọn sẵn cho bà để rồi tìm cho mình một lối đi hoàn toàn mới. Nhiều
năm sau, gian hàng ấy đã trở thành cửa hàng nơi khách hàng có thể mua bất cứ thứ
gì, từ pho mát, thức ăn, xirô, bánh bích quy, kẹo, đồ chua, đồ hộp, trái cây
tươi, nước ngọt, đến than đá, dầu và cả đế da cho những đôi giày đã mòn.
Mỗi người chúng ta đều có quyền và trách nhiệm
xem xét những con đường phía trước, cũng như những con đường ta đã đi qua. Nếu
con đường tương lai không sáng sủa hay không hứa hẹn với ta điều gì và ta không
thể quay đầu lại, chúng ta cần quyết tâm, và chỉ mang theo hành trang cần thiết,
bước khỏi con đường đó rồi rẽ sang hướng khác. Nếu sự lựa chọn mới cũng không
thể chấp nhận được, đừng bối rối, chúng ta hãy sẵn sàng thay đổi nó.
Theo
First News