Khi ấy tôi mới 5 tuổi, còn
mẹ tôi đang ngồi lau sàn bếp. Tôi kể cho bà nghe về người bạn gái mới ở trường.
Mẹ đột nhiên ngẩng lên nhìn tôi và hỏi: “Hai người bạn thân nhất của con là
ai?”.
Tôi lưỡng lự không biết phải
nói gì. Tôi đã kết bạn với Jill từ khi mới 3 tuổi, và tôi cũng thực sự thích
Jaime, một người bạn từ thuở mẫu giáo. Suy nghĩ một lúc tôi liền trả lời:
- “Bạn Jill và Jaime ạ”.
Mẹ ngừng lau sàn và bắt đầu
cởi bỏ đôi găng tay cao su màu vàng:
- “Ơ kìa, thế còn chị Karen
với Cindy thì sao nhỉ?”.
Chị của tôi ư? Tôi phân vân:
- “Con không biết ai là bạn
thân nhất của các chị ấy cả”.
- “Không, là mẹ đang hỏi tại
sao hai chị lại không phải là bạn thân nhất của con kìa?”.
Dường như mẹ hơi buồn, giống
như tôi đã chạm đến lòng tự ái của bà.
- “Nhưng họ là chị của con
mà”. Tôi vẫn cố thắc mắc
- “Đúng, nhưng chúng vẫn có
thể là bạn thân của con. Bạn bè có thể đến rồi đi, nhưng các chị của con thì
luôn có mặt vì con”.
Lúc đó, quả thật rất lạ lùng
khi nghĩ rằng hai người chị sẽ là những người bạn gần gũi nhất của mình. Chúng
tôi lúc nào cũng tranh giành đồ chơi, thức ăn, sự chú ý, rồi xem kênh gì trên
tivi - chúng tôi hay cãi nhau khi bất đồng quan điểm. Vậy thì làm sao các chị
tôi lại là những người bạn thân nhất được? Họ còn không cùng độ tuổi với tôi. Và
quan trọng là ai cũng có bạn bè riêng ở trường.
Thế nhưng mẹ không bao giờ
để cả ba chị em quên rằng: Chị em là những người bạn của nhau suốt đời. Mong
muốn của mẹ - cũng giống như của hầu hết các ông bố bà mẹ khác - là phải cho con
cái có được thứ mà mẹ chưa từng có. Lớn lên là con một, mẹ luôn khao khát cuộc
sống có chị có em. Khi đã sinh được ba người con gái - chỉ trong 4 năm - công
cuộc thực hiện ước mơ cũng chỉ mới bắt đầu.
Mẹ tặng mỗi chị em một món
quà và muốn chắc chắn chúng tôi không xem thường món quà đó. Mẹ luôn nói rằng
chị em tôi đã may mắn biết bao nhiêu. Nhưng mẹ còn có nhiều cách khác tinh tế
hơn để khuyến khích chúng tôi lớn lên xích lại gần nhau. Mẹ không bao giờ thể
hiện thiên vị người này hơn người kia, vì không muốn ba chị em hậm hực hay ghen
tị nhau. Mẹ hay đưa cả ba chúng tôi đi trượt tuyết, mua sắm, hay đi bơi - vì vậy
lớn lên chúng tôi đã chung nhiều sở thích. Đến khi ở tuổi thanh niên, ba chị em
luôn bị mẹ phạt như nhau, để lúc này cùng có nhiều kỷ niệm.
Chúng tôi thường không hoà
thuận và cũng tranh giành nhau như bất kỳ chị em nào khác. Nhưng ở đâu đó trong
những lời răn dạy của mẹ, những kỳ nghỉ gia đình, và những kỷ niệm bên nhau,
chúng tôi nhận ra rằng mẹ đã đúng. Ngày hôm nay tôi chia sẻ những điều này cùng
hai chị gái của mình chứ không phải bất kỳ ai khác. Tôi và chị Cindy đã cùng
chạy đua marathon đến thành phố New York, kề bên nhau, và còn nắm tay nhau khi
chạy qua vạch đích. Đến khi chị Karen kết hôn, tôi chính là phù dâu danh dự cho
chị. Tôi cùng chị Cindy đã du lịch sang Châu Âu và cùng ở chung một phòng suốt
hai năm. Cả ba chúng tôi đều tin tưởng nhau, sẻ chia những bí mật lớn nhất của
mình.
Đó là chuyện của 23 năm
trước khi mẹ lần đầu hỏi tôi rằng ai là hai người bạn thân nhất của tôi. Và hôm
nay mẹ không phải hỏi nữa, mẹ đã biết rồi.
TT
(St)