Khi sáng tạo ra người phụ
nữ, đến rất muộn ngày làm việc thứ sáu, Chúa trời vẫn chăm chỉ miệt mài. Một
thiên thần đến bên cất tiếng hỏi: “sao Người phải tốn nhiều thời gian cho “nó”
thế?”.
Chúa trời đáp:
- Ngài không thấy những “đặc
điểm kỹ thuật” ta cần bảo đảm khi tượng hình cô ấy sao? Cô ấy phải
gột rửa được, nhưng lại không làm từ nhựa.
Cô ấy có
hơn 200 bộ phận luôn
luôn hoạt động và còn phải thay thế được.
Cô ấy biết nấu mọi loại thức
ăn, biết chăm sóc, yêu thương vài đứa trẻ một lúc. Cô ấy còn có thể ôm và chữa
lành từ cái đầu gối bị trầy xước đến trái tim tan vỡ. Và cô ấy phải làm tất cả
những việc này chỉ với đôi bàn tay.
Thiên thần tỏ ra rất ấn
tượng:
- Chỉ với 2 bàn tay… đó là
điều không thể! Và đây là mẫu chuẩn phải không? Người đã
làm việc quá nhiều hôm nay rồi đấy. Hãy đợi đến mai làm nốt cũng được mà.
- Không đâu - Chúa trời nói
- Ta xong đến nơi rồi, và đây sẽ là loài sinh vật trái tim ta yêu nhất. Cô ấy có
thể tự chữa bệnh cho mình lúc đau ốm và làm việc được 18 tiếng một ngày.
Thiên thần đến gần hơn và
chạm vào người phụ nữ:
- Nhưng Người làm
cô ấy mềm quá, thưa đức Chúa trời!
- Cô ấy mềm, nhưng ta cũng
khiến cô ấy thật mạnh mẽ. Ngài không tưởng tượng được những gì cô ấy có thể chịu
đựng và vượt qua đâu.
- Cô ấy biết suy nghĩ không?
- Thiên thần lại hỏi.
Chúa trời trả lời:
- Cô ấy không chỉ biết suy
nghĩ, mà còn có thể thương thuyết và đưa ra các lý lẽ.
Thiên thần chạm tay vào má
người phụ nữ: “Thưa Chúa trời, hình như sinh vật này đang chảy nước. Hẳn là Người đã
đặt quá nhiều gánh nặng lên cô ấy”.
- Không phải đâu. Đó là nước
mắt! - Chúa trời “chỉnh” lời thiên thần.
“Để làm gì ạ?” - thiên thần
ngạc nhiên.
- Nước mắt là cách cô ấy thể
hiện nỗi đau buồn, sự hoài nghi, tình yêu, cảm giác cô đơn và cả lòng kiêu
hãnh.
Thiên thần ấn tượng mạnh mẽ
hơn: “Đức Chúa trời, Người
quả là thiên tài. Người nghĩ đến tất cả mọi khả năng. Người phụ nữ đúng là một
tuyệt tác!”.
- “Quả cô ấy đúng như vậy.
Phụ nữ có thứ sức mạnh có thể làm kinh ngạc cánh đàn ông. Cô ấy có thể giải
quyết mọi rắc rối và mang trên vai nhiều gánh nặng. Cô ấy nắm giữ hạnh phúc,
tình yêu và cả lý lẽ. Cô ấy mỉm cười những khi muốn hét lên, cất tiếng hát khi
muốn khóc, bật khóc khi hạnh phúc và cười vang lúc lo sợ.
Cô ấy đấu tranh cho niềm tin
của mình, chống lại mọi điều bất công. Cô ấy không chấp nhận câu trả lời “không”
và luôn có hướng giải quyết tốt cho mọi tình thế. Cô ấy hy sinh bản thân vì gia
đình, cô ấy đưa bạn bè đến bác sĩ nếu tình trạng sức khoẻ của họ làm cô ấy lo
lắng. Và cô ấy biết yêu vô điều kiện.
Cô ấy khóc mừng chiến thắng
của những đứa con. Cô ấy vui khi nhìn bạn bè thành đạt. Cô ấy phấn khởi nhận tin
về một đám cưới hay một em bé mới sinh, trái tim cô ấy tan vỡ khi người thân,
bạn hữu qua đời. Nhưng cô ấy tìm thấy sức mạnh để tiếp tục cuộc sống. Cô ấy biết
một vòng tay ôm và một nụ hôn có thể chữa lành trái tim tan nát.
Cô ấy chỉ có một nhược điểm
duy nhất…
… Là quên mất mình đáng giá
như thế nào!”.
TT
(St)