Theo dõi Báo Tây Ninh trên
(BTN) -
Với tôi, chiếc bánh xèo không đơn giản chỉ là một món ăn dân dã, nó còn là kỷ niệm của tuổi thơ về sự sum họp của gia đình. Giờ dì Tư đã chuyển sang bán tạp hoá, không còn xay bột nữa. Anh em tôi cũng đã lớn, không còn ôm xô bột đèo nhau giữa trưa hè để về cho mẹ làm bánh. Nhưng mùi hương của bánh xèo vẫn còn vương mãi.
Một buổi sáng ngày hè mát mẻ sau trận mưa đêm rả rích, tôi dậy thật sớm để hít thở không khí trong lành, bắt gặp mẹ đang lui cui dưới bếp. Hỏi ra mới biết, lần này anh em tôi về quê ngay lúc vào mùa mưa, cũng là lúc măng tre mọc nhiều nên mẹ ra chợ sớm lựa mua về đổ bánh xèo đãi hai đứa.
Hồi còn nhỏ, lâu lâu cả nhà ngán cơm, mẹ lại bảo anh em tôi xúc vài lon gạo ngon đi xay bột về mẹ đổ bánh xèo thay đổi khẩu vị. Thế là chúng tôi hí hửng đèo nhau trên chiếc xe đạp cũ, cọc cạch ra chỗ dì Tư để xay bột. Có hôm trời nắng to, mồ hôi vã ra ướt hết cả áo, nhưng hai đứa đều nhe răng cười tươi rói. Khi mang xô bột trở về cũng là lúc mẹ đã chuẩn bị gần xong mọi thứ.
Nhân bánh được mẹ làm bằng măng tre bào mỏng xào chung với thịt, có khi thêm đậu hũ xắt sợi, mọi thứ hoà quyện tạo nên một mùi thơm ngào ngạt khắp gian bếp. Mẹ mang xô bột vào pha với bột nghệ để tạo màu vàng cho vỏ bánh, một chút gia vị cho bánh thêm đậm đà và một phần không thể thiếu chính là đậu xanh đã được lột vỏ, ngâm mềm, khi ăn sẽ cảm nhận được độ giòn của vỏ xen lẫn với sự bùi bùi thơm thơm của đậu xanh, giúp tăng thêm phần hấp dẫn cho bánh.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, tôi và anh háo hức ngồi cạnh bếp lò- được ba chuẩn bị sẵn từ sớm để xem mẹ trổ tài. Ðôi tay mẹ thoăn thoắt tráng một lớp mỡ lên khắp chảo, sau đó mẹ đổ những lớp bánh đầu tiên, mùi bốc lên thơm phức kết hợp tiếng xèo xèo nghe vui tai, làm tôi nhớ đến tận bây giờ.
Hơn cả tiếng đồng hồ trôi qua, chúng tôi vẫn ngồi bên nhau như thế, quây quần râm ran trò chuyện về mọi thứ: bạn bè, thầy cô, cuộc sống… lâu lâu lại xen lẫn những tiếng cười giòn tan. Sau cùng, thành quả của cả gia đình là mâm bánh xèo vàng ươm nghi ngút khói thơm ngon, nếu ăn kèm rau sống, giá, dưa leo, nước mắm chua chua cay cay nữa thì không còn gì tuyệt vời bằng.
Với tôi, chiếc bánh xèo không đơn giản chỉ là một món ăn dân dã, nó còn là kỷ niệm của tuổi thơ về sự sum họp của gia đình. Giờ dì Tư đã chuyển sang bán tạp hoá, không còn xay bột nữa. Anh em tôi cũng đã lớn, không còn ôm xô bột đèo nhau giữa trưa hè để về cho mẹ làm bánh. Nhưng mùi hương của bánh xèo vẫn còn vương mãi.
NGUYỄN NHẬT PHONG