Theo dõi Báo Tây Ninh trên
(BTNO) -
Vừa được nghỉ tết, nó đã vác ba lô ra bến xe về nhà ngay. Nó tưởng tượng ra nụ cười hớn hở của mẹ, nét rạng ngời của ba mà quên hết những mệt nhọc, bon chen nơi phố thị ồn ào. Nó biết mẹ trông nó dữ lắm. Mỗi lần điện thoại là mẹ đều hỏi nó sắp nghỉ tết chưa, bao giờ về nhà.
Xe vừa ra ngoại thành nó đã nghe trong gió mùi ngai ngái quen thuộc của đồng đất quê hương. Và kia, xa xa là ngọn núi Bà trầm mặc mà nó vẫn hay gọi là “dáng hình quê hương” đang vẫy gọi những đứa con xa quê trở về. Lòng nó nôn nao đến lạ: nó sắp về tới nhà.
Tết được nghỉ dài ngày, nó cũng đã từng có ý định sẽ xách ba lô lên và đi du lịch, còn trẻ mà, cứ đi cho biết đó biết đây. Nhưng cứ tết đến, nghe những bài hát xuân, nghe bà con xóm trọ hỏi thăm nhau “Tết có về nhà không?” là nó quay quắt nhớ nhà. Nó muốn về nhà. Về nhà để cùng ba chẻ lạt, để cắt lá chuối cho mẹ gói bánh tét.
Về nhà để tíu tít đi chợ ba mươi tết với mẹ như những ngày còn thơ bé. Về nhà để anh chị em quây quần bên nồi bánh tét trong đêm giao thừa, vừa chuyện trò vui vẻ vừa chờ đón năm mới. Về để được mừng tuổi ba mẹ và nhận lì xì đầu năm rồi cười vang nhà, hay chỉ để được ngồi bên cạnh nhau cho đúng nghĩa sum họp gia đình.
Tết, đơn giản là được về nhà! Nó ái ngại với ánh mắt của cô bạn cùng phòng. Quê bạn ở miền Trung, mỗi năm bạn chỉ về quê một lần phụ cha mẹ cắt lúa chạy lũ, còn tết, đã hai năm bạn chưa ăn tết ở nhà. Nó rủ bạn về nhà mình, bạn lắc đầu, rơm rớm nước mắt: “Mình ở lại kiếm việc làm thêm, gửi ít tiền về sắm tết cho mấy đứa em”. Xóm trọ của nó, mỗi người mỗi cảnh. Trong khi những người làm công việc tự do đã chọn về quê ăn tết sớm, tranh thủ tiền tàu xe giá rẻ thì đa phần công nhân, sinh viên nghèo lại hy sinh đón tết nơi xứ người như bạn nó, mong dành dụm chút tiền gửi về quê phụ giúp gia đình.
Thế đấy, ai ai cũng mong được về quê ăn tết bên gia đình. Có người cười rạng ngời sau những tháng ngày chờ đợi đã được sum vầy bên cha mẹ, anh em, gặp gỡ họ hàng... Nhưng cũng có người khóc chỉ vì nhớ nhà, mong bữa cơm đoàn viên ngày tết mà không được. Có cái gì cay cay nơi khoé mắt, được về nhà nó càng quy trọng hơn những phút giây sum họp cùng những người thân trong gia đình.
Mộc Nhiên