HTML clipboard
65 năm trước, vào những ngày thu năm Ất
Dậu-1945, cả dân tộc ta đoàn kết, tập hợp trong Mặt trận Việt Minh, dưới sự lãnh
đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, một đảng cách mạng lúc bấy giờ vừa 15 tuổi đã
vùng lên tổng khởi nghĩa giành chính quyền về tay nhân dân, đập tan xiềng xích
dưới ách đô hộ “một cổ hai tròng” của giặc ngoại xâm thực dân Pháp, phát-xít
Nhật; đồng thời chế độ phong kiến của triều đình nhà Nguyễn vốn đã đầu hàng, cam
tâm làm tay sai cho giặc cũng cáo chung. Một tuần lễ sau khi thủ đô Hà Nội tổng
khởi nghĩa, ngày 25.8.1945, nhân dân Tây Ninh cùng các tỉnh, thành Nam bộ nhất
tề nổi dậy giành chính quyền, góp phần cùng cả nước làm cuộc Cách mạng Tháng Tám
(CMT8) thành công vang dội trong lịch sử dân tộc.
1
Tiền khởi nghĩa
Những người lãnh đạo, tham gia
cuộc CMT8 ở Tây Ninh 65 năm trước đến nay hầu hết đều đã qua đời, một vài người
còn sống nay cũng đã đứng vào hàng thượng thọ. Thuở ấy họ vừa đôi mươi hừng hực
sức trẻ, bây giờ họ đã là bậc lão thành trên dưới 85 tuổi. Tất nhiên thể lực
không còn tráng kiện, trí tuệ phần nào giảm sút sự minh mẫn, nhưng chắc chắn
hằng năm mỗi độ vào thu, họ lại nghe nao nức trong lòng nhớ về một thuở ngút
trời hào khí.
Cách nay 5 năm, năm 2005, cũng vào
dịp những ngày lễ trọng đại này, chúng tôi lần giở những trang sử địa phương để
tìm danh tính những người từng tham gia tổ chức, chỉ huy, dẫn đầu các đoàn người
nổi dậy làm cách mạng, tham gia cuộc biểu tình giành độc lập ở sân vận động tỉnh
ngày 23.8.1945, rồi rà soát lại trong cuộc sống hiện tại, thì dường như chỉ còn
có một vị vẫn sống đến ngày kỷ niệm 60 năm Cách mạng Tháng Tám (CMT8), Quốc
khánh 2.9. Đó là ông Lâm Phước Tôn, một vị cách mạng lão thành, nguyên là Chủ
nhiệm Liên hiệp Hợp tác xã tỉnh Tây Ninh. Năm 2005, khi chúng tôi tìm gặp ông
Lâm Phước Tôn đã 84 tuổi và đang sống yên vui trong cảnh “tứ đại đồng đường” ở
ấp Trường Lưu, xã Trường Đông (Hoà Thành). Bà con ở đây quen gọi ông một cách
thân thương là ông Hai Tôn. Đến nay, khi cả nước tưng bừng chào đón kỷ niệm 65
năm độc lập thì ông Hai Tôn không còn nữa. Rất may trong dịp gặp gỡ 5 năm trước,
chúng tôi đã kịp ghi lại những điều ông lưu giữ trong ký ức gần trọn cuộc đời.
Một lần nữa chúng tôi xin được kể lại để những bạn đọc trẻ hôm nay hiểu được
những gì ông cha ta đã làm để giành lại độc lập, tự do của Tổ quốc.
Từ thị trấn Hoà Thành theo lộ
Trung Hoà, con lộ trước kia xe cộ chỉ đi được hai bên lề vì giữa đường toàn
những “vũng trâu đằm”, nay đã trải nhựa phẳng phiu cao ráo, qua cầu Giải Khổ
vòng quanh cảnh chùa Trí Huệ Cung đẹp như tranh, rồi vừa qua khỏi cầu Đoạn Trần
về phía chợ Trường Lưu một đoạn vài trăm mét, chúng tôi đến nhà ông Hai Tôn, nằm
ngay bên đường nhưng không quay mặt mà quay hông ra đường nhựa. Ông cụ râu tóc
bạc phơ đang nằm đong đưa nhè nhẹ trên chiếc võng mắc giữa hai gốc cột hàng ba
trông thật an nhàn thanh thản.
Trịnh trọng mời khách vào ngồi bàn
giữa trong nhà, ông Hai Tôn trầm ngâm nhớ về dĩ vãng, khi chúng tôi ngỏ ý muốn
tìm hiểu về cuộc tổng khởi nghĩa CMT8 ở Tây Ninh:
- Hồi đó chú từ đây ra đi làm cách
mạng, mấy chục năm qua bây giờ lại trở về đây dưỡng già, chắc là chú vẫn vui,
vẫn khoẻ chứ?
- Ừ, ở tuổi chú mà được như vầy là
khoẻ lắm chứ. Nhưng chú chỉ trở về đây chứ không phải từ đây mà đi.
Chúng tôi ngạc nhiên:
- Thưa chú, tụi cháu đọc trong sử,
thấy nói chú dẫn đầu đoàn biểu tình từ Trường Hoà lên tỉnh làm CMT8, rồi bây giờ
chú ở Trường Đông, tuy tên gọi khác nhưng cũng là xã Trường Hoà tách ra, sao chú
lại nói không phải đi từ nơi này?
Ông Hai Tôn cười móm mém:
- Thật vậy đó cháu. Hồi đó chú
hoạt động phong trào Việt Minh ở bên Chà Là. Bây giờ xã Chà Là thuộc huyện Dương
Minh Châu, chứ hồi đó là một ấp của xã Trường Hoà. Mà đúng ra cũng chỉ một nửa
Chà Là bên phải đường từ thị xã đi xuống thuộc Trường Hoà thôi, còn nửa bên trái
con đường thuộc xã Hiệp Ninh. Thời tiền khởi nghĩa cả tỉnh chỉ có hai quận Trảng
Bàng và Châu Thành. Hai xã Hiệp Ninh, Trường Hoà đều thuộc Châu Thành. Tới giữa
cuộc “kháng chiến chín năm” mình mới thành lập huyện Dương Minh Châu. Còn thằng
địch thì tới thời Mỹ mới lập quận Phú Khương. Hồi đó đoàn biểu tình do chú dẫn
đi là dân làm ruộng ở xóm Chà Là, cùng với một số là công nhân sở cao su Cầu
Khởi, dân xóm Bình Linh, cả đoàn chừng hơn năm trăm người. Thành thử lịch sử ghi
là có một đoàn biểu tình từ Trường Hoà tuy cũng không sai, nhưng nếu ghi là từ
Chà Là, Cầu Khởi thì càng đúng hơn.
Dù rất thán phục trí nhớ tuyệt vời
của cụ già, chúng tôi vẫn hỏi gặng:
- Vậy sao nhà chú bây giờ ở Trường
Lưu, thuộc Trường Hoà cũ?
- Chuyện đó hơi lòng vòng, để chú
kể cho nghe…
Ông Hai Tôn cho biết, ông không
phải là dân Tây Ninh. Ông sinh ra ở Bạc Liêu trong cái thời của các chàng công
tử coi tiền như rác, nhưng ông chỉ là một cậu học trò con nhà nghèo. Hết bậc
tiểu học ông lên Sài Gòn học lấy bằng diplome (bằng Thành Chung, tương đương bậc
Trung học cơ sở bây giờ). Hồi đó có cái bằng “Rút rơm trâu ăn mê” là dư sức kiếm
một chân thầy ký, thầy thông, nhưng Hai Tôn không thích làm công chức cho Tây
nên đành chịu… thất nghiệp. Vả lại đầu năm 1945, sau khi bị quân Nhật đảo chính,
chính quyền thực dân Pháp hầu như đã “rã đám”, còn nguỵ quyền Trần Trọng Kim
thân Nhật thì cũng chỉ có hư danh, vì lúc này quân Nhật đã thua đồng minh trên
khắp các chiến trường châu Á, Thái Bình Dương nên cũng chẳng còn thiết tha gì
với bộ máy cai trị Đông Dương. Vốn có nghề đá banh khá giỏi, Hai Tôn theo bạn bè
lên tận xứ Cao Miên, “đá banh mướn” cho đồn điền cao su ở Mimot. Rồi cũng ham
vui theo bạn bè, chàng “cầu thủ thuộc hạng chuyên nghiệp” này thường xuyên lên
xuống xóm Chà Là, xóm Bình Linh gần sở cao su Cầu Khởi. Ở đây chàng phải lòng
một cô công nhân cạo mủ rồi “bén rể” luôn ở xã Trường Hoà xưa.
Được hỏi nguyên do nào ông lại
tham gia Mặt trận Việt Minh, rồi lại được “nhóm Đảng Quán Cơm” giao nhiệm vụ
phát động phong trào ở Chà Là? Ông Hai Tôn cho biết, tình cờ trên một chuyến xe
đò Tây Ninh – Trảng Bàng đi trên lộ 26 qua xóm Chà Là, ông quen biết với ông
Trần Văn Đẩu, thường gọi là ông Tư Đẩu. Thấy Hai Tôn trẻ trung, lanh lợi, ra vẻ
người có học, Tư Đẩu bắt chuyện làm quen. Nói xa nói gần, thăm dò tình ý, Tư Đẩu
biết Hai Tôn tuy học trường Pháp, đá banh cho Pháp nhưng chẳng ưa gì thằng Tây,
bèn ngỏ lời mời mọc tham gia Việt Minh. Hai Tôn hỏi:
- Việt Minh là gì?
Tư Đẩu nói vắn tắt:
- Việt Minh là mặt trận đoàn kết
hết thảy mọi giai cấp, tầng lớp dân Việt Nam để làm cách mạng giải phóng dân
tộc.
- Vậy có đánh Tây không?
- Thì phải đánh Tây mới giải phóng
ách ngoại xâm được chớ!
- Vậy có đánh Nhựt không?
- Đánh luôn.
- Sao ở Tây Ninh này có nhiều
người nói Nhựt cũng là dân da vàng, “đồng chủng đồng văn” với mình, cần liên kết
với Nhựt để mượn sức của Nhựt đánh Tây?
- Đó là cái giọng mị dân của chính
phủ tay sai Trần Trọng Kim. Quân Nhựt là trục phát-xít, coi tất cả các dân tộc
khác là hạ đẳng, muốn thôn tính cả loài người, chứ “đồng chủng đồng văn” gì!
- Vậy thì tôi theo.
2
Nhóm đảng quán cơm
Sau lần gặp ông Trần Văn Đẩu, được
hiểu rõ về đường lối cách mạng, ông Hai Tôn không lên Mimot “đá banh mướn” nữa
mà về Tây Ninh ở hẳn để tham gia hoạt động trong Mặt trận Việt Minh. Hai Tôn kể:
Khi được ông Tư Đẩu tuyên truyền,
giác ngộ, thật ra coi như tôi đã là dân Tây Ninh rồi. Tôi lên xuống Chà Là, Bình
Linh vì đã quen biết và cưới bà nhà tôi là một cô công nhân cạo mủ thuộc sở cao
su Cầu Khởi tên là Phạm Thị Nghĩa. Nhờ biết tiếng Pháp, nên tôi có quen cả gia
đình của chủ sở là Tây Ac-nô, mà dân mình thường gọi là “Tây Vẹo” đó. Sau này
khi ta giành được chính quyền, rồi Pháp trở qua tái xâm lược Việt Nam, nhờ mối
quan hệ đó mà tôi tạo được chút ít điều kiện thuận lợi cho lực lượng kháng chiến
ở khu vực Trường Hoà cũ.
Để tiện bề hoạt động, ông Tư Đẩu
đưa tôi đến trú ngụ tại một cơ sở cách mạng ở ven thị xã là quán cơm của vợ
chồng ông Hai Khoảnh. Đây là địa điểm đã đi vào lịch sử cách mạng của Tây Ninh
với địa danh “Quán Cơm”. Quán Cơm nằm bên đường từ tỉnh lỵ Tây Ninh đi lên biên
giới qua khẩu Xa Mát, nhưng chưa ra khỏi tỉnh lỵ, ở vào khoảng từ ngã tư Bình
Minh lên Cầy Xiên bây giờ. Thường xuyên ở Quán Cơm chỉ có vài ba người là tôi
(Hai Tôn), với Bảy Mì, Bảy Của… làm như là người giúp việc trong quán. Còn các
ông lãnh đạo mà sau này tôi mới biết mấy ổng là đảng viên thì ở chỗ khác, hoặc ở
nhà riêng, thỉnh thoảng mới họp mặt, liên lạc với nhau trong chốc lát như những
khách vãng lai ghé quán ăn cơm.
 |
Phố Gia Long ngày xưa - con đường khởi nghĩa giành chính quyền từ Quán Cơm đến
dinh Tỉnh trưởng Tây Ninh |
Khi tôi đến Quán Cơm, vào khoảng
tháng 6 năm 1945 thì tỉnh ta đã thành lập Mặt trận Việt Minh, có nòng cốt là các
đảng viên cộng sản, nhưng trong tỉnh chưa có tổ chức Đảng, chỉ có các nhóm đảng
viên lẻ ở nhiều nơi. Từ mùa thu năm 1940 sau sự kiện Nam kỳ khởi nghĩa, chính
quyền thực dân Pháp ruồng bố, bắt bớ những người cộng sản rất ráo riết. Nhiều
cán bộ, đảng viên tham gia khởi nghĩa tạm lánh lên Tây Ninh bằng nhiều đường, từ
đó họ “gây men” phong trào ở nhiều nơi trong tỉnh. Chẳng hạn như là ở Bàu Đồn,
Truông Mít có một đội nghĩa quân của tỉnh Gia Định độ một trăm người do các đồng
chí Võ Công Bỉnh và Lê Bình Đảng chỉ huy về trú ẩn trong các khu rừng rậm, được
nhân dân bí mật tiếp tế, giúp đỡ. Nghĩa quân trụ lại đây độ một tháng thì bị
giặc Pháp truy lùng ráo riết phải chuyển sang vùng Đôn Thuận, Lộc Hưng, rồi rút
xuống Đồng Tháp Mười ở miền Tây Nam bộ. Các cánh khác thì có đồng chí Huỳnh Văn
Thanh, người quản lý báo Dân Tiến ở Sài Gòn, cùng vợ là đồng chí Mỹ Lan lánh về
khu vực núi Bà Đen. Ở Suối Đá thì có đồng chí Trần Kim Tấn, cùng các đồng chí nữ
là Tiếu, Bảy về ẩn náu hoạt động. Khu vực Châu Thành thì có đồng chí Nguyễn Công
Bằng cùng người chị ruột là bà Ba Lá từ Hóc Môn chạy lên. Ở khu vực Giồng Nần
(Bến Cầu) có đồng chí Võ Văn Lợi cũng từ “18 thôn Vườn Trầu” đến gây cơ sở cách
mạng, lan qua sông Vàm Cỏ Đông sang Bến Kéo, gieo hạt giống cách mạng phía Tây
Nam khu vực Toà thánh Cao Đài. Đặc biệt ở Quán Cơm đã có một nhóm Đảng hoạt động
từ trước do đồng chí Lên, tức Tư Địa tổ chức. Nhóm này có các đồng chí Phạm Tung
(Năm Tung, sau là Bí thư Tỉnh uỷ lâm thời), Trần Văn Mạnh (Hai Mạnh, người tổ
chức phát động cuộc đấu tranh của công nhân đồn điền cao su Phrăng-si-ni từ năm
1939), Tư Đẩu (Trần Văn Đẩu, sau là người chỉ huy quân sự của tỉnh, Chi đội phó
chi đội 11)… Sau này Đồng chí Huỳnh Văn Thanh móc nối được với nhóm Đảng Quán
Cơm và trở thành người lãnh đạo, mặc nhiên là Trưởng ban cán sự Đảng, tiền thân
của Tỉnh uỷ Tây Ninh. Do vậy, nhóm Đảng Quán Cơm có vai trò đặc biệt quan trọng
trong Cách mạng Tháng 8 ở Tây Ninh.
N.T.H
(Còn tiếp)